Lý do các đội bóng Anh sa sút ở Champions League

19th Tháng Ba 2015
| 894 views

Mức độ cạnh tranh ở trong nước tăng tỷ lệ thuận với tiền bản quyền truyền hình, nhưng ra châu Âu, các đại diện Ngoại hạng Anh lại đánh mất sự thống trị mà họ từng có. 
 
Tại Champions League mùa này, Chelsea và Arsenal bị loại bởi luật bàn thắng sân khách ở vòng 16 đội với tổng tỷ số 3-3. Man City để Barca đả bại 1-3 sau hai lượt. Liverpool, còn tệ hơn, bị loại ngay từ vòng đấu bảng.
Giải đấu vốn tự hào là hấp dẫn nhất thế giới không có một đại diện nào trong nhóm tám đội mạnh nhất châu Âu mùa này. Thời kỳ mà người Anh thống trị Champions League với ba đại diện vào bán kết dường như đã lùi vào dĩ vãng.
Chelsea mang lại hy vọng nhất nhưng cũng bị loại bởi PSG. 

Thời kỳ bóng đá xứ sương mù bá chủ châu Âu gần nhất là khoảng tám năm trước, kéo dài trong ba mùa giải liền. Mùa 2006-2007, vòng bán kết Champions League góp mặt ba CLB Anh là Liverpool, Man Utd, Chelsea và cả ba lặp lại điều này trong 12 tháng sau. Đến mùa 2008-2009, Arsenal thế chỗ Liverpool để cùng Man Utd và Chelsea tiến vào bán kết. Kể từ đó, bóng đá Anh từ từ sa sút dù Chelsea có một lần đăng quang năm 2012 và Man Utd là Á quân năm 2011.
Trong khi tiền bạc cứ đổ vào túi các đội bóng Anh, gắn liền với tiền bản quyền truyền hình tăng vọt, thì thành công lại không cùng đồng hành. Mùa 2012-2013, Man Utd và Arsenal bị loại ở vòng 16 đội trong khi Chelsea và Man City bật bãi ngay từ vòng đấu bảng. Một năm trước đó, chỉ có mỗi Chelsea giành vé vào tứ kết. 
Các CLB Anh không còn là “ngáo ộp” ở châu Âu, ngược lại còn gặp nhiều khó khăn khi thi đấu với những đội bóng tầm trung của các giải đấu khác. Sự sa sút biểu hiện rất rõ ràng và người Anh bắt đầu đi tìm nguyên nhân. Nhiều lý do đã được nêu ra và vấn đề được bàn tán sôi nổi nhất là thể lực cầu thủ, vốn bị vắt kiệt vì giải Ngoại hạng Anh không có kỳ nghỉ Đông.
26C00D2800000578-3000434-image-3107-4225
Arsenal “chỉ” gặp Monaco nhưng cũng không thể đi tiếp. 
Các HLV Ferguson, Wenger hay Mourinho đều than vãn chuyện thi đấu cật lực vào tháng 1 khiến cầu thủ mất sức, dễ chấn thương, dẫn đến thi đấu không tốt ở giai đoạn knock-out của Champions League, diễn ra vào tháng 2. HLV Manuel Pellegrini sau hai năm làm việc ở Anh cũng thấm thía điều này.
“Tháng 12 và tháng 1 luôn khắc nghiệt với số lượng trận đấu cao. Sau đó là quãng thời gian quan trọng nhất mùa giải nhưng bạn lại không có được thể trạng tốt nhất bởi giải đấu này không có kỳ nghỉ Đông như các giải khác”, chiến lược gia người Chile than phiền.
“Tôi hiểu có những điều gọi là truyền thống. Bạn có thể giữ lại trận đấu trong ngày lễ Tặng quà nhưng không thể cứ chơi chín trận trong tháng 12 rồi chín trận nữa vào tháng 1. Mọi thứ phải có giới hạn”.
Pellegrini có thể đúng một phần nào. Trước khi thua Barca 1-2 ở lượt đi, Man City thi đấu năm trận ở giải quốc nội trong vòng hai tuần từ 21/12 đến 4/1, trong khi Barca không chơi một trận chính thức nào. Điều tương tự cũng diễn ra với Chelsea và Arsenal.
Final-2008-9687-1426746301.jpg
2007-2008 là mùa giải đỉnh cao khi Ngoại hạng Anh có đến ba đại diện vào tới bán kết, biến trận chung kết Champions League thành cuộc đấu nội bộ mà ở đó Man Utd vượt qua Chelsea để đăng quang. 
Câu hỏi được đặt ra: từ năm 2006 đến 2009, giải Ngoại hạng không nghỉ Đông nhưng các CLB Anh tại sao vẫn tiến sâu ở Champions League? Câu trả lời có lẽ một phần đến từ sự thay đổi trong lối chơi ở giải Ngoại hạng – càng ngày, các trận đấu ở đây đẩy cao tốc độ, cường độ và sự quyết liệt. 
Ngoài yếu tố về thể lực ra, nguyên nhân chủ quan khiến các CLB Anh sa sút chính bởi thực lực của họ không mạnh như quá khứ. Bắt đầu từ năm 2009, Liverpool trượt dốc không phanh và chỉ mới bắt đầu vực dậy trong một, hai mùa gần đây. Man City thế chỗ Liverpool trong nhóm “tứ đại gia” nhưng núi tiền của tỷ phú Ả-rập đổ vào sân Etihad chưa mang lại kết quả tốt ở trường châu Âu.
Arsenal với dự án xây sân Emirates, bán đi những cầu thủ tốt nhất và trọng dụng tài năng trẻ cũng khiến thành tích ở Champions League sa sút. Man Utd giữ phong độ tốt hơn nhưng hai năm cuối Sir Alex dẫn dắt, chất lượng đội hình của Quỷ đỏ đã giảm sút rất nhiều với không nhiều ngôi sao trong đội hình. Chelsea là đội duy nhất vẫn giữ được sự ổn định trong 10 năm qua.